Nhật ký chuyến đi thăm Hội người mù quận 8 ngày 26/7/2020
Thân mến chào các bạn trong Hội Nhân Ái,
Tôi cũng như các bạn, là một thành viên đã từng ủng hộ và dõi theo những
hoạt động của Hội Nhân Ái từ rất lâu. Mỗi khi có chương trình thiện nguyện mới
tôi cũng muốn tham gia nhưng có lẽ chưa hội đủ duyên lành, nên nhiều năm qua
tôi chỉ được mặc chiếc áo xanh vài lần. Những tháng gần đây do ảnh hưởng của dịch
Covid 19, tình hình công việc ở công ty không được tốt, tôi đã quyết định xin
nghỉ việc. Trong lúc tìm kiếm công việc khác tôi tranh thủ làm những việc mình
thích và nghỉ ngơi thư giãn. Bên cạnh đó, tôi cũng muốn làm việc gì có ích cho
xã hôi và tôi chợt nghĩ đến việc đi làm thiện nguyện cùng với Hội Nhân Ái. Một
tin nhắn đăng ký tham gia được gửi cho chị Đàm - Hội trưởng và rồi tôi mong chờ
cho đến ngày hôm nay 26/7 - chúng tôi đến thăm Hội Người Mù Quận 8.
Một buổi sáng mùa Hè tươi đẹp, nắng nhẹ, không khí mát mẻ, tôi hòa
vào dòng người tấp nập trên phố thấy trong lòng bình an, thư thái. Do không
rành đường đi nên tôi ra khỏi nhà sớm, nhưng may thay tôi không bị lạc đường
nên tôi đến nơi sớm hơn giờ hẹn. Căn nhà của Hội Người Mù chỉ vài chục mét
vuông, đã có một số cô bác tập trung ngồi bên trong và bên ngoài. Một chiếc loa
nhỏ, một cô bé ngồi trước cái bàn nhỏ cầm micro hát lên những bài hát vui vẻ.
Nhân dịp này họ sinh hoạt văn nghệ ca hát trong khi chờ đợi những người khác. Họ
chấp nhận số phận và thật lạc quan yêu đời, làm cho bầu không khí bên trong căn
nhà thêm sức sống mới. Đa số họ là những người già yếu, bệnh tật, neo đơn, bán
vé số …Dịch Covid 19 đã ảnh hưởng xấu đến nền kinh tế, những món quà từ thiện của
các mạnh thường quân từ đầu năm đến nay cũng giảm hẳn. Vì vậy cuộc sống của họ
vốn đã khó khăn thì nay càng khó khăn hơn.
Tôi vừa đến thì có 1 người vừa bị té ngay trước căn nhà của Hội người
mù, do 1 chiếc xe chở hàng hóa cồng kềnh va trúng. Một em thiếu niên chừng mười
mấy tuổi chở 1 bao gì đó thật to đằng sau, do không thể quan sát hết chiều
ngang của cái bao, nên đã va quẹt vào cô này. Cô bị trầy chân và đầu va xuống đất
nên bị sưng to 1 cục. Thằng bé mặt tái mét “ Cô ơi con cũng đi chở hàng thuê
cho người ta, con không có tiền…” Thế rồi mọi người xung quanh xúm lại giúp cô
chườm cục u và sát trùng vết thương. Thằng bé cũng tội nghiệp như cô ấy. Nên cô
cũng đã để cho thằng bé đi với lời dặn nhớ cẩn thận hơn khi chạy xe. Ở đây
không có cự cãi lớn tiếng, sự hơn thua thường thấy ở bên ngoài. Sự cảm thông giữa
những người nghèo thật quý giá biết bao!
Tôi đang đứng loay hoay chung với mọi người giúp cô ấy thì các thành
viên của Hội cũng vừa đến. Khi mọi người dìu cô ấy vào bên trong ngồi nghỉ, tôi
đã yên tâm để bắt đầu công việc sáng nay của mình.Theo như kế hoạch, Hội Nhân
Ái sẽ thăm và phát quà cho 93 người Mù ở đây, mỗi phần quà gồm: 1 thùng mì, 5kg
gạo, 1 phong bì 100.000đ. Chúng tôi gồm 7 người cùng với Ban phụ trách Hội Người
Mù Q8, mỗi người 1 tay nhanh chóng chia quà thành từng gói, mỗi gói lại được thêm
vài cái quần áo cũ do vợ chồng của Anh Ninh ( BTC) chở đến. Sau đó mỗi người phụ
trách một việc: bạn thì giúp dìu từng nhóm 5 người mù ra xếp hàng để nhận quà, bạn
thì xếp quà, bạn thì giúp khiêng quà…Tôi được phân công phát phong bì. Mọi việc
diễn ra nhanh chóng trong trật tự. Ai nấy đều vui mừng và xúc động nói lời cảm
ơn. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì được thay mặt các bạn mang lại niềm vui cho
những mảnh đời khó khăn, thiếu may mắn. Khi
tôi tận tay trao phong bì vào tay họ, những bàn tay khắc khổ quờ quạng rồi run
run nhận lấy, run run sờ vào áo quần để bỏ phong bì vào túi – trong tim tôi
trào dâng một cảm xúc thật sâu sắc hơn rất nhiều lần so với chính tôi khi chuyển
tiền đóng góp vào quỹ Hội. Khi tiếp xúc với những con người cần được sự giúp đỡ
này, mình cảm thấy như chia sẻ bớt phần nào khó khăn và truyền thêm cho họ chút
niềm tin, thêm chút nghị lực để sống và làm việc bằng những khả năng còn lại của
mình.
Hôm nay tôi được biết thêm đã có 1 mạnh thường quân nào đó, nhân dịp
này đã tặng thêm cho mỗi người 1 phần bún xào để ăn sáng. Tôi được biết thêm chị
Xinh nào đó đã đóng góp vào phút cuối để phần quà của những người mù hôm nay có
thêm 1 bịch gạo. Tôi cũng biết thêm đã có những bạn bè ở nước ngoài, mặc dù gặp
khó khăn trong mùa Covid như bao người khác, nhưng cũng luôn hướng về đất nước
Việt Nam thân yêu, hướng về đồng bào nghèo khó. Thật đáng quý vô cùng. Từ những
việc làm nhỏ bé của chúng tôi hôm nay, tôi cảm thấy làm 1 việc tốt và có ích
cho xã hội thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần có tấm lòng muốn cho đi, muốn
chia sẻ và yêu thương, kẻ góp công người góp của, cộng với mục đích nhân ái là
có thể mang lại niềm vui hạnh phúc cho những số phận bất hạnh. Tôi tin rằng những
việc làm thiện lành dù nhỏ hay lớn đều tạo ra những năng lượng tích cực cho
chính bản thân mình và sẽ ảnh hưởng tích cực giúp thay đổi những người xung
quanh. Nếu nhiều người cùng chung sức làm những việc thiện lành, thì cả xã hội
sẽ thay đổi ngày một tốt đẹp hơn.
Tôi thật sự biết ơn Hội Nhân Ái đã luôn duy trì ngọn lửa yêu thương
và mong rằng sẽ có thêm nhiều tấm lòng nhân ái đồng hành cùng với chúng tôi để
làm tốt hơn nữa công việc đầy ý nghĩa nhân văn này.
Tôi đã kết thúc một buổi sáng Chủ nhật đầy ý nghĩa như thế.
Xin cảm ơn cuộc đời.
Bùi Mai Thùy Linh
Chủ Nhật, ngày
21 tháng 06 năm 2020
Hôm nay là lần đầu
tiên tôi đi thiện nguyện cùng Hội Nhân Ái đến thăm Hội Người Mù Quận 4.
Sau nhiều tháng
buộc phải hạn chế ra đường do COVID, những ngày cuối tuần đến với tôi thật tẻ
nhạt. Nhưng hôm nay, tôi tự nhủ sẽ là một ngày thật đẹp, thật ý nghĩa. Thức dậy
vào lúc 6 giờ sáng, thong thả ăn sáng, lắng nghe tiếng chim hót và ngắm nhìn bầu
trời trong xanh. Đã rất lâu rồi hôm nay tôi không ngủ nướng vào ngày Chủ Nhật...
Văn phòng của Hội Người Mù chật hẹp, khoảng đất
trống ngoài sân cũng khá nhỏ, không có nhiều không gian di chuyển khiến mọi cử
động trở nên thật khó khăn. Chúng tôi vừa đến là bắt tay ngay vào việc chia
quà, không để cho thành viên HNM chờ đợi. Quần quật toát mồ hôi hột mất khoảng
1 tiếng để xếp đủ các phần quà ngay ngắn gồm nhu yếu phẩm, quần áo, để chuẩn bị
trao đến mọi người.
Cùng thời gian
đó, thành viên của HNM lần lượt đến xếp hàng ngồi trật tự. Có người già, người
trẻ, có người được người thân chở đến, cũng có người tự đi một mình đến nhận.
Chẳng hiểu sao
tôi lại cảm động nhất với hình ảnh chú bán vé số già. Chú đi bán vé số từ rất sớm
và canh giờ để đến HNM nhận quà. Chú vừa đi vừa quơ quơ cây gậy, vừa đi vừa nhẩm đếm số bước
chân. Tôi đoán là chú quen thuộc nơi đây bằng cảm giác. Cứ chậm rãi từ từ từng
bước. Khi đến nơi chú rất tự nhiên hỏi mọi người đã gọi đến tên chú chưa.
Rồi đến hình ảnh
các cụ già sau khi nhận quà vịn vai nhau cùng rời đi cho khỏi lạc, giống cái
cách mà chúng ta từng chơi trò “Rồng rắn lên mây” hồi nhỏ ấy.
Giây phút đó có
rất nhiều suy nghĩ đã lướt qua trong đầu tôi, bởi tôi nhớ đến cảm giác tồi tệ
nhất mà mình từng trải qua. Lúc đó tôi cảm thấy rằng bản thân mình đã bất hạnh
lắm rồi. Nhưng nhìn những con người này xem, mỗi ngày họ đều sống trong bóng tối,
có người bị mù bẩm sinh, chưa một lần biết về hình ảnh của thế giới này. Có những
người lớn lên có được đôi mắt sáng, thế rồi do bệnh tật hoặc 1 tai nạn nào đó bất
ngờ ập đến, họ đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng, vĩnh viễn làm bạn với màn đêm suốt
phần đời còn lại. Họ thật bất hạnh biết bao. Nghĩ đến đó thôi tôi cũng đã thấy
sợ rồi.
Tôi nhớ có một
câu nói rằng: “Chúng ta thường sợ những thứ mà mình không biết rõ”. Họ bước về
phía trước mà không biết rõ có những gì đang chờ họ. Đi trong dò dẫm, nương tựa
vào ai đó hoặc chí ít cũng phải nhờ cây
gậy dẫn đường. Vậy là mỗi một bước đi hay quyết định của họ đều dũng cảm hơn
chúng ta. Khi nói chuyện nhiều hơn với họ, đúng là tôi cảm thấy mỗi người đều rất
mạnh mẽ và kiên cường.
Quay trở về sau
chuyến đi, trở lại với công việc bộn bề và rất nhiều áp lực. Tôi đối mặt với
chúng bằng thái độ nhẹ nhàng và hoan hỉ hơn. Tôi cũng nâng niu hơn những điều
nhỏ bé. Bởi lúc mệt nhoài hay tâm trạng hụt hẫng, ngước mắt nhìn bầu trời trong
veo, mây trắng, nắng vàng , tôi thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều người. Tôi thầm
cảm ơn khi mình có thể nhìn thấy thế giới đầy màu sắc xung quanh, có thể nhìn
thấy khuôn mặt của những người mình yêu thương.
Xin cảm ơn những
mạnh thường quân, cảm ơn Hội Nhân Ái…đã cho tôi một ngày chủ nhật sống có ý
nghĩa, giúp tôi tràn đầy năng lượng để tiếp sức cho những dự định và hoạt động
sắp tới.
Tôi tự nhủ sẽ đến
thăm nhiều nơi hơn, gặp nhiều người bất hạnh hơn, sống cuộc đời ý nghĩa hơn.
Nếu có dịp, tôi
hi vọng bạn cũng sẽ có một chuyến đồng hành cùng Hội Nhân Ái hoặc một tổ chức
thiện nguyện nào khác đều được. Để khi trở về, trái tim của bạn sẽ rộng mở hơn
và cũng sẽ ngập tràn yêu thương.
Đặng Thương Thanh Tiên
Công ty Cổ Phần Đầu tư Quảng cáo Song Hành
Nhật ký ngày Chủ nhật 12/01/2020.
Hôm
nay tôi tham gia chuyến từ thiện đầu tiên trong năm 2020 của Hội Nhân Ái!
Chuyến
đi đã được chị Hội trưởng chuẩn bị từ mấy tuần trước. Đây là chuyến đi rất đặc
biệt do hiếm khi có nhiều thành viên Ban Tổ Chức của Hội Nhân Ái cùng tham gia.
Bởi trong suốt những năm qua, các thành viên BTC thay phiên nhau phụ trách từng
chuyến đi, như những người làm ca làm kíp, ít khi có dịp nào cùng đi chung với
nhau.
Địa
điểm khai trương cho năm mới này được chọn là Mái ấm Mây Ngàn ở Chùa Cẩm Phong,
quốc lộ 22, Cẩm Phong Cẩm Giang, thị xã Gò Dầu, Tây Ninh. Nơi nuôi dưỡng gần
150 cụ già neo đơn bệnh tật và khoảng 50 em bé mồ côi, bệnh tật.
Chiếc
xe yêu thương của Hội Nhân Ái xuất phát từ rất sớm, lúc 5 giờ 30 phút, với một
thành viên đặc biệt đáng yêu: bé Henry mới 5 tháng tuổi. Vì mẹ của bé đã không muốn thất hứa với cả hội,
thất hứa với những hoàn cảnh khó khăn mà trong thâm tâm đã hứa đi thăm..nên
đành mang con theo vậy.
Chúng
tôi đến nơi vào khoảng 9 giờ 30 sáng. Khi xe vào trong mái ấm, cảm giác đầu
tiên của tôi là cảm thấy yên lòng khi thấy khuôn viên rộng rãi thoáng mát, nhiều phòng
ốc khang trang sạch sẽ. Lúc chúng tôi đến,
đã có 1-2 đoàn từ thiện khác có mặt và đang sinh hoạt với các em nhỏ và đang
phát quà cho những cụ già. Điều này càng làm tôi thấy an tâm nhẹ nhõm vì nhiều
mạnh thường quân đã đến nơi này. Chúng tôi chia nhau: nhóm phát quà cho các em
và nhóm khác phụ xới cơm ra nồi từ những cái khay nấu bằng lò hơi, phụ múc canh,
múc gà kho ra những cái thau to để đưa lên trại phát. Suất ăn trưa hôm nay gồm
có canh khoai từ và thịt gà kho xả do Hội Nhân Ái tài trợ, các cụ rất phấn khởi,
vì thường ngày Mái ấm này chủ yếu nấu cơm chay.
Trong số các cô bác được nuôi dưỡng tại đây có khoảng 30
cụ già bị liệt nằm 1 chỗ, phải có người chăm sóc. 1 người đút cơm xoay vòng cho
6 - 7 cụ. Nhìn các cụ già không tự chăm sóc được cho mình, mà lòng ai cũng quặn
đau. Nhưng khổ hơn nữa có lẽ là những người suốt cả ngày chăm sóc cho các cụ. Nếu
không có tình thương, không ai có thể lau rửa cho thân thể những cụ già nằm liệt,
da nhăn nheo đồi mồi, tay chân co quắp…Có 1 cụ đã già, đã bị lẫn, nằm 1 chỗ do
1 cô phụ trách việc vệ sinh hàng ngày. Cụ không còn phân biệt ai cả, nhưng
trong lòng cụ vẫn còn đọng lại 1 tình cảm đối với người đã lo lắng cho mình. Cụ
ấy gọi cô chăm sóc là “Mẹ của tui đó” với vẻ mặt trìu mến nhìn Mẹ. Ở 1 nơi bất
hạnh bủa vây đã hiện diện một tình cảm ấm áp “Mẹ con” như thế. Cụ quên tất cả mọi
thứ, chỉ cảm nhận được Mẹ!
Sau khi lo buổi trưa cho người già, chúng tôi tiếp tục
phân phát những phần cơm cho các em nhỏ tại nhà ăn tập thể. Nhìn tụi nhỏ ăn mà
thương, đúng là con nhà mồ côi. Đứa nhỏ xíu cũng tự múc cơm ăn, tự cầm miếng gà
gỡ xương ăn ngon lành, trong khi những đứa trạc tuổi đó ở nhà được ba mẹ đút từng
muỗng cơm. Nghe bọn trẻ kháo nhau: “lâu lâu mới được 1 bữa thịt thả ga, lo ăn
đi...” mà thương đứt ruột. Có những em bé nhỏ quá, khoảng hơn chục em, phải ngồi
riêng để có người đút. Chị Xinh, cô Linh, mẹ chị Đàm…kiên nhẫn đút cho từng em.
Sau gần tiếng đồng hồ thì mọi việc cũng xong, cả đoàn tập
trung lại để đi phát quà cho các cụ già.
Gần 200 phần quà đã được chuẩn bị chu đáo, Hội Nhân Ái
cùng nhau tặng quà các cụ. Mình cũng vào được mấy phòng, chúc các cụ ăn Tết vui
vẻ. Mình không dám hỏi thăm gì nhiều vì đã vào đây rồi nghĩa là các cụ không có
nhà, cũng không có con cháu gì để nương tựa lúc xế chiều. Mong rằng chút quà mọn
ngày hôm nay sẽ làm cho các cụ cảm thấy chút an ủi cho hoàn cảnh quá buồn của
mình.
Thầy trụ trì có mời đoàn ở lại ăn trưa, nhưng cả đoàn nhất
trí sẽ ăn trưa trên đường về, vì không muốn làm nhọc công hơn những anh chị phục
vụ trong nhà bếp, quá bận rộn, quá mệt mỏi vì neo người.
Chuyến đi từ thiện đầu năm dương lịch và cuối năm âm lịch
của Hội Nhân Ái đã kết thúc thành công tốt đẹp. Mỗi người đã có cảm xúc riêng của
mình, nhưng chắc chắn mọi thành viên trong đoàn đều có chung cảm nhận muốn đem
tấm lòng của hội Nhân Ái lan toả yêu thương nhiều hơn nữa đến những mảnh đời bất
hạnh trong xã hội.
Như vậy là đã kết thúc 1 năm từ thiện. Ban Tổ chức xin cảm
ơn cả nhà đã cùng nhau đồng hành với hội Nhân Ái nhiều năm qua. Cảm ơn con
Henry, mới 5 tháng tuổi đã không được ngủ ngon 1 giấc dài ngày cuối tuần để
cùng mẹ Thúy hoàn thành trọn vẹn 1 chuyến đi ý nghĩa. Tối nay ngủ thật ngon con
nhé! Để cho hôm nay 1 mái ấm có những cụ già, có những trẻ mồ côi được ấm lòng thêm
1 chút. Xin cảm ơn cuộc đời đã cho cả hội chúng mình được gặp nhau để cùng
CHUNG MỘT TẤM LÒNG!
Xin chúc cả nhà mình một năm mới thật nhiều sức khỏe, thật
hạnh phúc và bình an.
Lê
Minh Ngà
( Ban Tổ chức)
Nhật ký chuyến từ
thiện ngày Chủ nhật 15 tháng 9 năm 2019.
Xin chào các Anh Chị
Em trong Hội Nhân Ái và các bạn thân mến!
Mình là thành viên gắn bó với Hội Nhân Ái cũng khá lâu. Từ khi
được biết đến Hội, mình có những ngày chủ nhật đáng nhớ. Một trong những ngày
chủ nhật đặc biệt ấy là hôm 15 tháng 9 năm 2019 đến thăm Trung tâm Nhân Đạo Quê
Hương ở Dĩ An, Bình Dương.
Như thường lệ, các bạn tham gia chuyến đi sẽ tập trung tại điểm
hẹn đã thông báo. Lần này áo quần cũ do Anh Ninh Chị Trang đem theo rất nhiều,
chất đầy hết các chỗ trong gầm xe. Những bao đồ cũ hôm nay hứa hẹn sẽ giúp các
bé mồ côi có thêm nhiều quần áo để mặc. Sau khi đã sắp xếp mọi thứ và ổn định
chỗ ngồi, bác tài cho chiếc xe lăn bánh! Tiếng cười nói bắt đầu rôm rả như mọi
lần, vì cả tháng nhóm mới được gặp nhau nên có nhiều chuyện để kể. Khi xe đã đi
được nửa đoạn đường, mọi người vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ bỗng lắng lòng
lại khi được chị Đàm và Anh Ninh giới thiệu sơ bộ về Trung tâm cũng như người
sáng lập đó là Chị Huỳnh Tiểu Hương. Chưa được gặp Chị Hương, chưa được đến
thăm nơi này, nhưng những thông tin về chị đã làm cho cả đoàn ngưỡng mộ, khâm
phục…Bước chân vào trung tâm mình thật sự kinh ngạc và càng cảm phục về người
phụ nữ ấy. Khuôn viên trung tâm thật rộng lớn chia làm nhiều khu vực: có trường
tiểu học, có khu nhà dành cho các bé nam, các bé nữ riêng biệt, khu dành cho
các bé khuyết tật, có khu vui chơi, giải trí, khi sinh hoạt tập thể….Bên trong
sân có rất nhiều các bé đủ mọi lứa tuổi đang chơi đùa cùng nhau ở khắp nơi. Đoàn
Hội Nhân Ái được 1 Thầy tiếp đón và hướng dẫn đi thăm các khu vực. Được biết
hiện nay trung tâm nuôi 345 đứa trẻ. Nơi đây còn nhận được kỷ lục Việt Nam về
cuốn sổ hộ khẩu dày và dài nhất Việt Nam. Các bé lớn trên 18 tuổi đã đi làm cũng
phụ với mẹ Hương nuôi các em. Khoảng 20 năm về trước mẹ Hương là một doanh nhân
thành đạt, nổi tiếng, xinh đẹp và giàu có trong giới kinh doanh bất động sản. Bằng
sự nhạy bén trong kinh doanh ở những năm 1990 chị đã sở hữu khối tài sản cả
chục tỷ. Thế nhưng vị tỷ phú ấy có trái
tim luôn hướng về những người cùng khổ và bất hạnh, đi đến bất cứ đâu, gặp bất
cứ ai nghèo khổ đang cần được giúp đỡ từ những trẻ em lang thang, cơ nhỡ, bụi
đời đến những cụ già neo đơn, không nơi nương tựa mà chị gặp được giữa dòng đời,
đều nhận được sự giúp đỡ tận tình từ chị. Chẳng những vậy những hoàn cảnh quá
khó khăn, đáng thương còn được chị nhận về nuôi dưỡng, bảo bọc tại nhà mình. Chị
còn tham gia tích cực các chương trình, sự kiện nhân đạo khác nữa. Trong quá
trình đó chị Hương ước mơ thành lập cơ sở bảo trợ xã hội để tự tay chị có thể
chăm sóc những mầm non đang cần sự sống. Mẹ Hương tìm đến Bình Dương sau những
khó khăn về mọi thứ, cuối cùng Trung Tâm Nhân Đạo Quê Hương ra đời tại thị xã
Dĩ An, Bình Dương vào năm 2003 từ lúc chỉ có 30 em. Giờ đây, trung tâm đã chăm
sóc và giáo dục miễn phí cho hàng trăm em. Mình thật khâm phục nghị lực của
người phụ nữ ấy. Chị đã vượt qua khó khăn và nỗ lực vì những trẻ em bất hạnh,
những hoàn cảnh đáng thương.
Hôm nay, thật là tiếc, Hội Nhân Ái không có may mắn được gặp chị
Hương do Chị đi công tác. Mình hy vọng sẽ có thật nhiều tấm lòng nhân ái như
chị để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Kính chúc Chị và các anh chị của trung
tâm thật nhiều sức khỏe để tiếp tục nuôi dưỡng các bé đến trưởng thành.
Cuối cùng xin chân thành cảm ơn Hội Nhân Ái đã giúp mình cơ hội
được cảm nhận cuộc sống sâu sắc hơn, để hiểu và biết nhiều hơn những người tốt
có trái tim nhân hậu. Chuyến đi hôm nay là một trải nghiệm thật ý nghĩa trong
cuộc đời.
Xin chúc anh chị em của Hội thật nhiều sức khỏe và hạnh
phúc.
Tạ Thị Huyền Trân ( Công
ty Nidec Copal).
Nhật ký chuyến từ thiện ngày Chủ nhật 25.8.2019
Dear các
bạn,
Sáng Chủ
nhật 25.8 tuần rồi Hội mình đã đến thăm cơ sở nuôi dưỡng người già tại cơ sở
Hòa Hảo ở Nhơn Trạch, Đồng Nai.
Tháng trước,
mình đã có dịp kể cho các bạn nghe nghị lực của 1 chàng thanh niên mới ngoài
hai mươi tuổi, đã dám bồng bế 1 đứa trẻ bị bỏ rơi về nhà cưu mang. Rồi
nối tiếp theo, tiếp theo là những đứa trẻ sơ sinh khác lần lượt được đem về nhà
để anh chăm sóc. Cho đến hôm nay số trẻ qua bàn tay anh ẵm bồng vế mái ấm đã
lên đến gần 100 bé.
Tháng này
mình lại có dịp kể cho các bạn nghe câu chuyện về một người phụ nữ, mà việc làm
của chị ấy khiến những người như chúng ta phải nghiêng mình nể phục. Chị lập
gia đình năm 17 tuổi, đến năm 20 tuổi chị quyết định ăn chay trường. Chồng chị
cũng ăn chay trường cùng với chị vài năm sau đó. Lấy chồng sinh con như
mọi người bình thường, nhưng trong lòng chị luôn nung nấu 1 mong muốn là giúp
đỡ các cụ già sống lang thang đầu đường xó chợ. Chị đã nói với chồng về ý
nguyện đó của mình nhưng không được chồng đồng tình. Anh nói với chị nếu nuôi trẻ
mồ côi thì anh ủng hộ, còn nuôi người già thì anh nhất định không cho. Người
già trái tính trái nết, khó chìu, càng lớn càng sinh bệnh, càng sinh tật và
càng lớn càng phải lo nghĩ chuyện hậu sự cho các cụ. Chị vẫn không từ bỏ,
mỗi ngày thuyết phục 1 ít, mưa dầm thấm lâu. Biết chồng vẫn chưa đồng ý, nhưng
không còn phản đối quyết liệt như ngày xưa, chị mạnh dạn đem 1 cụ sống lang
thang ngoài chợ về nuôi. Anh nhìn thấy, không nói tiếng nào! Chị chỉ mong có
vậy. Chỉ cầu mong anh không nói tiếng nào là nước mắt chị đã chảy vì vui sướng.
Lo lắng cho cụ như người thân ruột thịt. Khi mọi chuyện trong nhà tạm ổn, chồng
con chưa đồng tình nhưng không phản đối, chị nghe ngóng ở đâu có cụ già không
nơi nương tựa là chị đến tận nơi để thuyết phục đưa về nhà. Bốn cụ đầu tiên chị
đưa về là những cụ có thể tự vệ sinh, tự ăn uống được.
Tiếng lành
đồn xa, người ta nhắn với chị là có 1 cụ già bị liệt không bà con thân thích,
trước cụ làm nghề bán vé số, nay thì phải chịu nằm 1 chỗ. Chị không thể bỏ cụ
được. Chị suy nghĩ cách để đưa cụ về nuôi dưỡng. Trước tiên, Chị xin chồng cho
cất 1 chòi lá để đưa 4 cụ ra ngoài sống. Chồng chị đồng ý. Chị nhanh chóng tiến
hành. Khi căn chòi lá hoàn thành chị đã đưa cụ bại liệt về đây sống chung với 4
cụ trước. Chồng biết được cũng ... không nói gì. Và chị cũng mong có vậy!
Căn chòi lá
xưa kia nay là 1 cơ ngơi khang trang rộng lớn, có thể nuôi hàng trăm cụ già ...
Chị đã hoàn
thành trách nhiệm đời thường, lấy chồng, sinh con, nuôi con ăn học thành tài,
dựng vợ gã chồng, gia đình hạnh phúc. Đến hôm nay chồng chị đã cảm được tấm
lòng của chị nên đã ủng hộ chị, hàng ngày cùng chị chăm sóc các cụ.
Gia tài làm
được của gia đình chị và chồng đã dồn hết để lo cho những số phận kém may mắn
này. Toàn bộ chi phí của cơ sở là do gia đình chị lo liệu. Những đứa con của
Chị chúng nó tự kiếm sống bằng kiến thức chúng có sau bao năm học hành. Đất đai
của hai vợ chồng có được là để xây dựng cơ sở ổn định lâu dài, không để lại cho
con. Những năm sau này có nhiều người biết đến, chị mới nhận được sự giúp đỡ của
những đoàn từ thiện, những manh thường quân...
....
Ngồi nghe
chị kể mà trong lòng thầm cảm phục, một người phụ nữ dịu dàng với 1 mong ước
khác người bình thường và chị đã làm được điều phi thường.
Trương Thị Đàm ( BTC)
Nhật ký chuyến từ thiện ngày Chủ nhật, 07
tháng 7 năm 2019
Hôm nay là một ngày thật ý nghĩa đối với tôi. Tình cờ có một người em đồng
nghiệp (Huệ Tư) rủ tôi tham gia chuyến thiện nguyện tại Chùa Phúc Lâm ở Đồng
Nai. Vì lời rủ quá chân thành nên tôi quyết định tham gia. Lâu lắm rồi, tôi mới
có dịp phải thức dậy từ sớm vào ngày nghỉ. Nếu không thì giờ này chắc là tôi
đang “nướng qua nướng lại đây”.
6 giờ sáng, thay vì sẽ vào làm việc tất bật nhưng sáng nay chúng tôi không
vào công ty, cả nhóm cùng ngồi trước cổng để chờ anh tài xế đến. Nhờ thế mà cả
bọn cũng có được vài tấm ảnh kỷ niệm lúc trời mờ sáng.
Khi tất cả đã ngồi kín trên chiếc xe 16 chỗ, cả Hội có một khoảng thời gian
thật vui vẻ bên nhau. Trên xe không còn phân biệt người mới người cũ, mà chỉ
còn là 2 đội chơi, cùng cười lăn cười bò với cô MC thật duyên dáng, hài hước...Tôi
ước gì con đường dài hơn nữa, hơn nữa...Chưa đến 9 giờ, xe vừa qua cao tốc là
đã chuẩn bị đến Chùa Phúc Lâm. Vừa xuống xe, tất cả các thành viên cùng nhau
khiêng những bao đồ và quà vào đại sảnh.
Ngôi Chùa khá khang trang, rộng rãi, thoáng mát. Tiếp chúng tôi chỉ có 1 sư
thầy trụ trì và 1 tu sĩ. Sau này tôi được biết vị tu sĩ là em ruột của thầy trụ
trì. Đi vào bên trong có khoảng hơn 50 bé nhỏ đang tập trung chơi cùng nhau, có
vài cô bảo mẫu đang trông chừng. Mỗi bé được mặc một bộ đồng phục rất sáng và
các bé đã hát tặng chúng tôi. Tôi ngỡ ngàng với những hình ảnh diễn ra trước mắt
mình. Tôi có cảm giác vô cùng khó tả. Các bé thật dễ thương làm sao, tất cả đều
trắng trẻo sạch sẽ, sao mà đáng yêu thế. Chúng sà vào lòng chúng tôi, đứa đu
lên đòi bế, đứa ôm chặt không rời, cũng có vài đứa ngồi 1 góc không chơi chung
với ai... Tôi cảm thấy rằng các con rất cần tình yêu thương, các con thích được
ôm hôn, thích được ẵm bồng. Khi cả đoàn thay phiên nhau bồng bế các con, tôi thấy
được khuôn mặt các con rất vui vẻ và mừng rỡ. Những cái ôm ẵm bồng từ những người
xa lạ nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp cho các con, làm cho lòng tôi cũng thấy
ấm lên.
Tiếp tục lên lầu thăm các bé sơ sinh. Hiện có bé nhỏ nhất là 2 tháng rưỡi.
Bé được đặt trước cổng Chùa lúc 1 tháng tuổi. Vào cái ngày mà những đứa trẻ
khác được ba mẹ vui mừng đầy tháng thì bé được mẹ của mình “gửi gắm” cho Sư Thầy
1 cách âm thầm như vậy! Có nhiều bé còn rất nhỏ nằm trong nôi, có bé bị khuyết
tật bẩm sinh: 2 mắt bị dị tật, có bé môi bị hở hàm ếch. Phần lớn các bé rất
kháu khỉnh, lanh lợi, hướng đôi mắt ngây thơ về phía đoàn khách lạ.
Ngôi Chùa Phúc Lâm - nơi cưu mang hơn 80 bé mồ côi, bị Cha Mẹ sinh ra rồi
nhẫn tâm bỏ mặc, lúc thì ở nghĩa trang, lúc trong toalet, lúc được gói trong
bao xốp đặt nơi bãi rác, trong bụi rậm...Tất cả các bé bất hạnh không được cha
mẹ thừa nhận, vì nhân duyên với Thầy đã có mặt tại nơi đây. Khi nghe các con cất
tiếng hát dành tặng cho Hội: “ Cha ở đâu, Mẹ ở đâu, con có tội gì, vì sao Cha Mẹ
bỏ con. Sao Cha không một lần đến thăm con”, mà nước mắt tôi rơi, lòng tôi như
thắt lại, không thốt nên lời. Tôi chợt nhận ra mình thật hạnh phúc biết bao khi
sinh ra đã được nâng niu, được sống trong vòng tay yêu thương của Cha Mẹ mình.
Kể từ chuyến đi thực tế hôm nay, ngay từ giây phút tôi chứng kiến những mảnh
đời bất hạnh của các con ở Chùa Phúc Lâm, tôi đã có suy nghĩ khác về cuộc đời
mình. Trong cuộc sống mỗi người có một số phận và hoàn cảnh khác nhau. Bản thân
tôi thường hay “ than thân trách phận” khi đối diện khó khăn. Qua chuyến đi này,
tôi rút ra cho mình rằng “ không một gia đình nào là hoàn hảo, vẫn có cãi vã, vẫn
có chiến tranh, thậm chí là sự lạnh lùng trong một thời gian rất dài, nhưng cho
đến cuối cùng, gia đình vẫn là gia đình… Nơi tình yêu luôn hiện hữu”. Và tôi vẫn
còn có 1 gia đình như thế để cùng nhau yêu thương. Thật hạnh phúc biết bao! Tôi
cầu mong cho các con cũng sẽ nhận được nhiều tình yêu thương của các nhà hảo
tâm, sẽ có nhiều đoàn hội đến thăm các con, bù đắp cho các con những bất hạnh
đã qua.
Cuối cùng, tôi cảm ơn Hội Nhân Ái đã tạo cơ hội cho tôi có dịp đi chuyến
thiện nguyện này. Cảm ơn Huệ Tư nhé.
Nidec Copal Precision VN- CN Tân Thuận, Quận 7
Nhật ký chuyến từ thiện ngày thứ bảy 15
tháng 6 năm 2019
Chào
các anh chị em Hội Nhân Ái,
Mình
là người tham gia trong đoàn đi từ thiện ngày 15/6/2019 vừa qua tại Phan Rang
Ninh Thuận. Mình muốn chia sẻ một số thông tin cho cả nhà sau chuyến đi này.
Địa
điểm mà hội mình chọn thăm là Cơ sở Trần Châu nuôi dưỡng những người già neo
đơn cơ nhỡ không nơi nương tựa và những người tâm thần. Họ lang thang đủ mọi nẻo
đường, mọi ngóc ngách của phố phường được Ông Trần Châu đem về cưu mang. Các bạn
nào quan tâm thì cứ vào Google search “ Trại điên Trần Châu Ninh Thuận” sẽ biết
nhiều hơn về nơi này.
Nhóm
từ thiện gồm có mình đi cùng với 5 người bạn khác đã đi tàu lửa ra Ninh Thuận từ
sáng thứ sáu 14/6. Theo kế hoạch của Hội là vừa đi thăm trại điên Trần Châu vừa
đi thăm cơ sở nuôi trẻ em mồ côi gần đó. Nhưng theo thông tin của các bạn ở địa
phương thì cơ sở này đã không còn nuôi trẻ em mồ côi nữa. Các Seur vẫn dạy học
cho khoảng 20 trẻ em nhưng đều có gia đình, sáng đưa đến chiều đón về, có 2-3
em bị bệnh bại não nhưng đều thuộc gia đình có điều kiện kinh tế khá giả.
Thế
là mình đã chuyển hướng tìm các cơ sở nuôi trẻ mồ côi khác. Kết quả là toàn
Ninh Thuận chỉ có 2 cơ sở nuôi trẻ mồ côi, 1 là của nhà nước - do nhà nước bảo
trợ kinh phí và 1 là của tư nhân. Mình đã tìm đến cơ sở của tư nhân. Cơ sở này
nằm tại thành phố Phan Rang. Khi mình đến cơ sở thì chỉ gặp 2 em học lớp 11 ở
nhà và đang phụ bán hàng. Hỏi thăm người chủ cơ sở thì biết là cơ sở này cách
đây 6 năm đã không nhận thêm trẻ em mồ côi nữa, lúc đó họ còn 16 em và vẫn duy
trì đến giờ. Trong 16 em đó đã có 5 em tự đi làm và ra ở riêng. Trong 11 em còn
lại có 6 em đang học cao đẳng và nghề trong Sài gòn, còn lại 5 em đang ở nhà
thì nhỏ nhất là 1 em học lớp 7. Nhà chủ cơ sở có buôn bán, một bên tạp hóa, một
bên nhà hàng, các em hầu hết đều đã lớn, đã có thể lao động nên có thể phụ giúp
được. Nghĩa là cơ sở tự có thể xoay sở tự chủ về tài chính.
Khi
hiểu xong tình hình, mình thật sự không biết mua quà gì, thậm chí không biết có
nên hỗ trợ cơ sở này hay không nữa. Điều làm mình lấn cấn là đã nhận nhiệm vụ
thăm và tặng quà thêm 1 cơ sở mồ côi. Sau khi đắn đo suy nghĩ, mình quyết định hôm
nay chỉ đến thăm, không tặng quà và về nói thật hết sự việc cho Hội thôi.
Tối
thứ sáu, khi cả nhóm đang ngồi ăn cơm thì 1 bạn trong nhóm nhận được tin sét
đánh: Ba bạn ấy mất, do té ngã và tai biến. Cả nhóm chết lặng luôn! Đó là bạn Ô
Hoàng Thụy Thanh Thảo, một thành viên gắn bó với hội Nhân Ái từ khi rất sớm. Bạn
Thảo này cách đây 4 năm cũng đi thăm cơ sở Trần Châu và có dẫn theo con gái, bé
gái lúc đó mới học xong lớp 5, là tác giả bài viết rất cảm động mà hôm rồi cả
nhà mình đã xem trước chuyến đi này….Cả
nhóm ngồi lưỡng lự giữa quyết đinh ở lại hay đi về…Cuối cùng cả nhóm ở lại để
thực hiện chuyến đi của Nhân Ái còn bạn Thảo ra tàu để về đến nhà lúc 2h sáng……
Cơ
sở Trần Châu: Thật ra giữa khoảng thời gian 4 năm sau khi Hội Nhân Ái đến thăm
lần đầu, nhóm bạn mình vẫn thường ghé thăm khi có dịp ra Ninh Thuận. Hiện tại
Trần Châu đang nuôi 76 người, trong đó có 20 người già lang thang nhưng không bị
bệnh tâm thần, 5 em nhỏ và còn lại là người bệnh tâm thần. Đây là cơ sở nhân đạo
tư nhân toàn bộ, nhà nước hoàn toàn không hỗ trợ gì. Ông Trần Châu, chủ cơ sơ
có bộc bạch rằng: “Đã có lúc nghĩ rằng, nếu đói ăn 3 ngày liên tục là phải thả
họ ra đường thôi, để may ra có ai thương tình cho họ miếng ăn…chứ giữ ở đây mà
không cho họ ăn thì còn nhẫn tâm hơn….” Nghe thật thương tâm! Nhưng ông nói rằng,
chắc nhờ Đức Mẹ , chưa bao giờ cơ sở bị đói đến ngày thứ 2, không người này
cũng người khác, không nơi này cũng nơi nọ đến cứu viện!!!
Cả
nhà mình xem hình nhé, cơ sở rất khang trang rộng rãi, cả 2-3 hetta và di chúc
ông đã cho lại người nào đến thay ông nuôi dưỡng và duy trì trại tâm thần này…
Tiền
10tr của hội Nhân Ái là mua gạo và nhu yếu phẩm hết, ngoài ra các bạn tham gia
chuyến đi còn đóng góp mua thịt quay, rau, bún phục vụ 1 bữa ăn thịnh soạn ngon
lành cho toàn thể bệnh nhân trong cơ sở này. Mình không được tận mắt nhìn mọi
người ăn ( vì ông Trần Châu không cho, ông bảo rằng khi được ăn ngon mà còn
nhìn thấy người lạ, mặc quần áo lạ…thì thần kinh họ rất dễ bị kích thích),
nhưng chắc chắn rằng họ rất vui và hạnh phúc vì theo lời người quản giáo nói
thì “ ở đây ăn uống kham khổ lắm..”
Khi
nhóm mình tham quan xung quanh cơ sở này, từng tràng cười man dại cứ liên tiếp
liên tiếp...nghe rợn người ghê luôn!!! Thật sự đau lòng cho họ. Ở trại này người
nào bệnh nặng còn bị nhốt lại nữa, chứ không họ trốn đi hoặc la hét đập phá
đánh người…Mình đến đây chắc lần này phải là hơn 10 lần, nhưng cứ mỗi lần đến,
mình lại thấy khâm phục và biết ơn ông Trần Châu, nhờ ông mà bao nhiêu người
tâm thần thay vì lang thang trong mưa bão thì đã có nơi để trú ngụ. Dù ăn uống
còn kham khổ thì cũng tốt hơn nhiều tình trạng lang thang ngoài đường….
Cám
ơn ông Trần Châu!
Cám
ơn Hội Nhân Ái!
Lê Minh Ngà ( BTC)
Nhật ký chuyến từ thiện tại Mái Ấm Thiện Duyên–
Củ Chi,
Tôi đến với Hội Nhân Ái là 1 cái “
Duyên”, mặc dù đã được tham gia qua nhiều chuyến thiện nguyện cùng Hội, ấy vậy
mà chuyến đi lần này cứ văng vẳng bên tai tôi “ tiếng hét, tiếng khóc, la thất
thanh vô cảm…”
Đoàn chúng tôi đến mái ấm Thiện
Duyên – Củ Chi được Má Mười tiếp đón nhiệt tình. Má giới thiệu cho chúng tôi sự
ra đời của mái ấm, quá trình thành lập, hoạt động … đến nay đã được 30 năm. Người đã dành gần trọn đời
mình cưu mang hàng trăm mảnh đời đầy bất hạnh, trong đó có hơn 80 trẻ bị nhiễm
chất độc màu da cam, phần lớn là bại não, tâm thần, mỗi em mỗi hoàn cảnh, mỗi bệnh án khác nhau, vài chục trẻ mồ côi bình
thường và một số người già neo đơn không nơi nương tựa. Má Mười đã tuổi cao, sức yếu vậy mà ngày nào cũng lo
lắng cho đàn con nhỏ, cùng với những người già neo đơn bệnh tật. Hàng ngày, Má
phải suy nghĩ lo lắng cái ăn, cái mặc cho hơn trăm số phận kém may mắn. Sự hy sinh, tấm lòng yêu thương vô bờ của Má
khó có ai sánh bằng. Qua những tâm sự của Má, được chứng kiến Bà lão 82 tuổi nuôi
những đứa trẻ cho đến khi trưởng thành, xin được việc làm, dựng vợ gã chồng. Hiện
có em hiện đã tự làm ra tiền, làm giáo viên, quay về phụ Má cưu mang các em nhỏ.
Nghe xong thấy lòng ấm lại, có một tình yêu thương lan tỏa quanh đây. Cũng có
người bệnh tật, già yếu rồi chết, Má lo hậu sự cho người mất…Những cảm xúc đong
đầy, dâng trào khi gặp Má. Nuôi một người bình thường đã khó, chăm sóc người
khuyết tật lại khó hơn gấp bội lần. Đòi
hỏi người chăm sóc phải có tâm, kiên trì, có tấm chân tình, lòng phải từ bi mới
nhẫn nại, mới yêu thương, bởi lẽ các em không làm chủ được bản thân, không biết
các hành động, sự việc của mình.
Mảnh đất Củ Chi – “đất thép thành đồng” đã sản
sinh ra biết bao người con ưu tú của Tổ Quốc. Nơi có địa danh nổi tiếng là địa
đạo Củ Chi, có một không hai trên thế giới. Cũng chính nơi mảnh đất đau thương
này, khi chiến tranh qua đi đã để lại cho người dân nơi đây những đứa trẻ sinh
ra đã sống đời thực vật! Chúng lớn lên ngây ngô, nói cười, la hét mà không tự
chủ được ý thức của mình. Trong số này có những bé mà Cha Mẹ chúng- sau khi
dành cả tuổi thanh xuân cho nền độc lập tự do của dân tộc - cũng đã ra đi. Chúng
trở nên cô quạnh giữa đời. Và theo lời kể của Má Mười, cha mẹ chúng đã cưu mang
nuôi dưỡng lúc Má tham gia Cách Mạng. Vì nghĩa tình sâu nặng ấy, ban đầu Má đã
nhận nuôi vài đứa trẻ mồ côi. Sau đó số lượng trẻ tăng dần, tăng dần, có những em
khác bị Ba Mẹ bỏ rơi khi còn đỏ hỏn. Để có mảnh đất rộng hơn, ngôi nhà khang
trang hơn, nuôi nhiều trẻ hơn, Má đã bán hết nhà cửa, ruộng vườn lấy tiền xây dựng,
lo cho mái ấm.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý khi nghe Má tâm sự,
nhưng khi chúng tôi bước vào không gian
phía trong, tôi như chùn bước lại. Đứng nhìn các em mà đau nhói cả lòng. Trước mắt
tôi là một bé gái, tay chân khẳng khiu, khuôn mặt xanh xao, ánh mắt vô hồn, lơ
ngơ, đang quằn mình, vặn tay lòng thòng. Nhìn lên là hỡi ơi mỗi em mỗi số phận
mỗi hoàn cảnh bất hạnh khác nhau, căn bệnh khác nhau nên sự biểu hiện của các
em cũng đa dạng. Trên dãy giường có em thì nằm yên một chỗ, có em thì đứng, ngồi,
đủ các tư thế, với các hình hài dị tật bẩm
sinh, chỉ biết chợt khóc, chợt cười đơn độc trong khung củi đau thương. Tôi lại
giật thót cả người khi nghe tiếng hú thất thanh, tiếng khóc của em bi bại não,
tâm thần nặng, được ngồi trong phòng kín, nhìn chiếc ổ khóa ngoài song cửa tôi
lại bật khóc thương thay cho “ Một kiếp làm người”.
Chúng tôi tiếp tục đi vào phòng nuôi
người già, neo đơn, bệnh tật. Phòng có 4 Ông Bà già, nhìn chúng tôi bằng khuôn
mặt buồn, cô đơn, tìm đến mái ấm Thiện Duyên nương tựa lúc xế chiều.
Chúng tôi được hướng dẫn lên khu vực trẻ
bình thường, khỏe mạnh, được Má Mười cho đi học, các em đang được một cô giáo dạy
tâm lý tập huấn các kỹ năng sống, kỹ năng biểu lộ cảm xúc, giao tiếp…Chúng tôi
tổ chức các trò chơi cùng các con. Ban đầu, tôi
có cảm giác các con vẫn còn sự rụt rè, nhút nhát, nhưng rồi các con cũng
hiểu được tình cảm, sự gần gũi của chúng tôi nên đã cười đùa vui chơi. Nhìn các
con cầm món quà được nhận qua trò chơi, thấy ánh mắt các con lộ vẻ niềm vui, hạnh
phúc khi có người yêu thương, chia sẻ.
Chia tay mái ấm, cũng là lúc trời vừa tạnh
mưa. Cơn mưa đầu mùa buổi trưa hôm ấy thật lớn, thật lâu đã làm dịu mát bầu trời
nắng gắt trước đó. Một bầu không khí bình an đã bao trùm lên Ngôi nhà tình
thương ấy. Chiếc xe lăn bánh, các thành viên trong đoàn đều im lặng, có lẽ tôi
và các anh chị trong đoàn đều suy nghĩ về Má, về những con người bất hạnh, vẫn
còn chất chứa nhiều điều, nhiều nỗi niềm, cảm xúc bồi hồi.
Cuộc sống còn nhiều lắm số phận kém may
mắn, nhưng lòng tốt, sự tử tế vẫn còn và luôn hiện hữu như việc Má Mười đã và
đang làm. Nơi đây rất cần sự chia sẻ, những tình yêu thương……
Xin cảm
ơn tất cả và hẹn gặp lại.
PHAN THI MINH TRANG ( Hiệu phó trường Trí Đức, quận Tân Phú)
Trangtriduc1965@gmail.com
Chủ nhật
ngày 27 tháng 1 năm 2019
Vợ tôi và
tôi cùng đến điểm hẹn ở quận 7 từ sáng sớm, khoảng 6 h sáng. Vợ tôi đã đăng ký
trước cho chúng tôi tham gia một chuyến đi từ thiện đến Mỹ Tho, Tiền Giang. Tôi
thấy Hội chuẩn bị mang theo một số thực phẩm và quần áo cho khoảng 140 người mù
hoặc mất một phần thị lực tại Mỹ Tho.
Chúng tôi
gửi xe máy gần đó và gặp gỡ nhóm Hội Nhân Ái để ăn sáng trước khi lên đường.
Chúng tôi tập trung tại một quán Phở gần đó để cùng điểm tâm. Chúng tôi cũng được
tặng áo đồng phục của nhóm từ thiện.
Sau khi nạp
xong năng lượng, cả nhóm khoảng 15 người đã cùng nhau chụp ảnh lưu niệm trước
khi lên xe. Chiếc xe khởi hành khoảng 7.15 AM để đến Tiền Giang. Chuyến đi hôm
nay là một chuyến đi ngắn khoảng 1 giờ 15 phút. Trên chuyến xe, mọi người cùng
nhau chơi một số trò chơi. Tôi thấy ai cũng rất hào hứng. Mặc dù tất cả các cuộc
hội thoại đều là tiếng Việt, ngay cả một người không nói được Tiếng Việt rành như
tôi cũng có thể tận hưởng bầu không khí rất vui nhộn trong xe.
Chúng tôi
đã đến điểm hẹn vào khoảng 8h30 sáng và công việc đầu tiên là cùng nhau khiêng
đồ trên xe xuống. Chúng tôi cùng phân chia quần áo và quà tặng thành từng gói.
Sau đó tập trung các vật phẩm riêng lẻ sắp xếp chúng thành 140 gói có chứa quần
áo và thực phẩm. Những người nhận quà đều đã được ban tổ chức tặng vé trước để
đảm bảo rằng các phần quà được trao đúng người. Vì đây cũng là dịp trước Tết, nên
món quà truyền thống có bổ sung tiền may mắn.
Những người
nhận quà được sắp xếp thành một hàng chờ đợi có trật tự. Từng phần quà và tiền
may mắn đã được các thành viên của nhóm từ thiện trao tặng từng người. Một số
người đã giúp họ trở về nhà. Mất khoảng 1 giờ để phát quà. Sau đó chúng tôi tập
trung tại sân để chụp thêm một số hình ảnh của nhóm (và hái một vài quả xoài từ
một cây mọc trong sân!).
Trước khi
trở về Sài Gòn, chúng tôi dừng chân tại một ngôi chùa địa phương ấn tượng (Chùa
Vĩnh Tràng) ở Mỹ Tho, để ngắm cảnh và chụp thêm một số hình ảnh khác! Chúng tôi
trở lại Quận 7 vào khoảng 1 giờ chiều, cả nhóm cùng nhau ăn trưa trước khi chia
tay.
Sau một
buổi sáng cùng tham gia với Hội Nhân Ái, tôi thấy đây là một chuyến đi rất thú
vị và thoải mái, được tổ chức tốt, tất cả những người nhận quà đều rất cảm
kích. Tôi rất khuyến khích mọi người hãy tham gia vào tổ chức xứng đáng này!
Tôi đang chờ đợi để sớm được tham gia nhóm một lần nữa!
Trân trọng.
Darren
McDougall (Senior
Graphic Production Manager)
4.02, Level 4, Tuoi Tre Tower
60A Hoang Van Thu, Ward 9, Phu Nhuan, Ho Chi
Minh City
Sunday 27
January 2019
My wife
and I arrived at the meeting place in District 7 bright and early @ 6am. My
wife had previously arranged for us to join a charity trip to My Tho, Mekong,
taking some basic food and clothing to approximately 140 blind or partially
sighted people at a local clinic near My Tho.
After we
had part the motorbike near by, we meet up with the rest of the NHAN AI group
for some breakfast before setting off. We gathered at a local Pho café for the
standard Vietnamese breakfast, and we were joined at our table by the group
organizer, where we were given our charity group t-shirts and prepared
ourselves for the day.
After
breakfast, the whole group (@15 people) got together to take a team picture
before loading up supply’s and boarding the bus. We set off around 7.15am en
route to Mekong. Today’s trip was only a short ride away (around 1hr 15mins)
and people were in good spirits on the journey, playing some quiz games and
making introductions. (Although most of the conversations were in Vietnamese,
even a non speaker like myself was able to enjoy the atmosphere!).
We
arrived at our destination around 8.30am, and the first job of the day was to
unload the bus. We separated out the clothing and food into organize piles and
then began to take individual items and collect them into 140 ‘packs’
containing clothing and food parcels. The recipients had all previously been
given tickets by the organisers to ensure that the parcels were received by the
correct people. As this was also just before Tet, an additional traditional
gift of ‘lucky money’ had also been arranged.
The
recipients were arranged in to an orderly queue and the parcels and lucky money
were handed out one at a time by the charity group members, who then also
helped some of the grateful receivers back to their transport home! It took
around 1 hour to give all the parcels and money away, after which we gathered
in the garden of the clinic for some more team photo’s (and pick a couple of
mango’s from a tree growing in the yard!).
Before
heading back to Saigon, we stopped at an impressive local temple ( VINH TRANG)
near My Tho, for a bit of sight seeing and some more photo’s! We arrived back
in District 7 around 1pm, where the group stopped for some lunch before heading
off our separate ways.
All in
all, this was a very enjoyable and satisfying trip, which was well organized,
but most of all it seemed to be very much appreciated by the recipients in My
Tho, and I would highly recommend everybody to get involved with this worthy
organization! I’m looking forward to joining the group again very soon!
Regards
Nhật ký chuyến từ thiện ngày Chủ nhật 09 tháng 12 năm
2018.
No Response to "NHAT KY TU THIEN"
Add Your Comment